Giới thiệu
Đại Thế Chí Bồ Tát là biểu tượng tối thượng của Đại lực – trí lực – tinh tấn lực trong công hạnh Bồ Tát. Ngài cùng với Đức Phật A Di Đà và Quán Thế Âm Bồ Tát hợp thành Tây phương Tam Thánh, hộ trì cho những hành giả phát nguyện vãng sinh Cực Lạc.
Tên gọi “Đại Thế Chí” có nghĩa là:
“Người có đại oai lực, chiếu sáng khắp mười phương, nhiếp hóa chúng sinh bằng ánh sáng trí tuệ.”
Nếu Quán Thế Âm là đại diện cho từ bi, thì Đại Thế Chí là biểu tượng của trí tuệ và năng lực tỉnh thức – sức mạnh không phải của vũ lực bên ngoài, mà là sức mạnh nội tâm phá tan vô minh, đưa chúng sinh đến chỗ giải thoát.
Ý nghĩa
- Đại Thế Chí Bồ Tát tượng trưng cho ánh sáng của trí tuệ, là hiện thân của sức mạnh tinh thần siêu việt giúp chúng sinh vượt qua biển khổ luân hồi.
Nếu Quán Thế Âm cứu khổ bằng lòng từ bi, thì Đại Thế Chí độ sinh bằng năng lực trí tuệ – thắp lên ngọn đèn sáng giữa đêm vô minh. Ngài dùng ánh sáng tâm linh chiếu rọi muôn loài, khai mở tuệ giác, giúp hành giả nhận ra bản tâm thanh tịnh và con đường giải thoát.
Trong Pháp môn niệm Phật vãng sinh, Ngài đại diện cho niệm lực không gián đoạn, giữ cho tâm người tu không lay động giữa trần lao. Chính bởi thế, Ngài thường được đặt ở bên phải Đức Phật A Di Đà, hộ trì người niệm Phật vượt qua chướng ngại, an trú trong chánh định.
Hạnh nguyện
Trong kinh Vô Lượng Thọ và kinh Quán Vô Lượng Thọ, Đại Thế Chí Bồ Tát hiện thân là người trì niệm danh hiệu Phật A Di Đà, khuyến hóa người đời nhất tâm niệm Phật để được nhiếp thọ. Hạnh nguyện lớn của Ngài là:
“Nguyện dùng ánh sáng trí tuệ, soi khắp mười phương thế giới, khiến tất cả chúng sinh lìa khổ, chứng chân tâm.”
Trong Mật tông, Đại Thế Chí có khi được đồng hóa với các vị Kim Cang Hộ Pháp hoặc Minh Vương, tượng trưng cho sức mạnh phá trừ vọng tưởng, đoạn trừ phiền não. Ngài mang năng lượng “bất động”, giúp hành giả giữ vững niệm lực, không bị tán loạn trong tu tập.